Chương IV:
Ngày qua ngày, nó và anh lại vui vẻ bên nhau nếu như không có cái ngày định mệnh ấy.
Hôm ấy, nó ở nhà ôn thi thì có điện thoại của anh gọi đến. Hình như dạo này anh ít gọi cho nó hơn. Chắc hôm nay nhớ nó quá đây mà. Nghĩ rồi, nó bắt máy luôn.
- Em đây anh, có chuyện gì ạ?
- Chúng ta chia tay đi em.
- Anh cứ đùa, em không thích anh đùa thế đâu.
- Không, anh muốn chia tay thật.
- Hả? – nó sững người bởi câu nói của anh, bình thường anh cũng đùa nó nhưng chỉ cần nó không thích thì anh sẽ dừng lại ngay, nhưng hôm nay, quả thực anh rất khác.
Nó im lặng, anh lại tiếp tục lên tiếng.
- Im lặng có nghĩa là đồng ý rồi nhé. Từ giờ không còn là gì của nhau nữa.
- Khoan đã, nhưng tại sao chứ. Chẳng phải chúng ta đang rất vui vẻ sao, hay em làm gì sai, anh nói đi, em sẽ sửa mà – lúc này nó mới hoàn hồn.
- Không em không làm gì cả, chỉ là anh muốn chia tay thôi.
- Lí do – giọng nó hơi trầm hơn.
- Chán. Em cũng biết mà, chơi một món đồ chơi lâu ngày thì cũng phải chán chứ, mà đương nhiên chán thì cũng phải vứt bỏ thôi. Tuổi trẻ mà em.
- Đồ tồi – nó bật khóc trước lời nói của anh.
- Ồ, chính miệng em nói thế nhé, vậy thì chia tay thôi.
- Được chia tay thì chia tay, từ giờ không còn quan hệ gì hết – nó cúp máy và gục đầu xuống tay khóc nức nở.
Tối hôm ấy, có một cái bóng nhỏ bé ở trong quán rượu.
- Chủ quán, cho chai rượu nữa.
- Có ngay có ngay.
10h30′: vẫn thế.
11h: vẫn tình trạng cũ ==!
11h45′: có 4 chàng trai bước tới. Hóa ra là Khánh, Dương, Hưng (anh này là bạn của 3 anh kia ^^) và tất nhiên là có cả Mạnh.
- Chúng mày ơi, nhìn xem ai kìa – Hưng chỉ về hướng nó đang ngồi và hét lên.
- Hả, đâu đâu đâu? – Dương tò mò nhìn theo hướng tay Hưng chỉ.
- Hình như là An Anh thì phải, sao cô ấy lại ở đây vào giờ này. Ê Mạnh, tao không ngờ là mày lại có thể thả lỏng bạn gái thế đâu.
Nghe đến từ An Anh, cả Mạnh và Khánh cùng quay ngoắt 180 độ về phía nó. Mạnh bước về phía nó đang ngồi.
- Ê, nhóc, đã không biết uống rượu thì còn uống làm gì?
- Anh là ai mà dám gọi tôi là nhóc hả? – nó cố mở to đôi mắt nhìn về phía người đối diện nhưng sao mắt nó cứ cụp xuống – À, Anh muốn làm quen với tôi đúng không (nấc). Thôi, tôi có người yêu rồi. Anh ngồi đây, tôi sẽ kể cho anh nghe về người yêu tôi – nó kéo tay Mạnh ngồi xuống – người yêu tôi tên là Mạnh, anh ấy đẹp trai hơn anh nhiều, anh ấy cũng đối xử với tôi rất tốt (nấc). Thôi, anh tìm người khác đi ha, dù sao thì cũng cảm ơn anh vì đã làm quen với tôi.
- Cô say rồi, tôi là Mạnh đây – anh lắc mạnh vai nó.
Nó đẩy tay anh ra, giọng lè nhè
- Tôi không say, anh đừng có mà lừa tôi, Mạnh tốt hơn anh nhiều, anh ấy không bao giờ lừa tôi cả – mắt nó bắt đầu rơm rớm nước mắt – Mạnh rất tuyệt. Đối với tôi, không ai có thể thay thế anh ấy cả. Nhưng tại sao anh ấy lại đối xử với tôi như vậy, tại sao chứ? – mỗi câu tại sao nó lại đấm vào ngực Mạnh một cái.
Sau một hồi chịu đựng, anh nắm lấy cổ tay nó
- Cô say rồi, để tôi đưa cô về.
- Tôi chưa có say mà, tôi tự về được – nó gạt tay anh ra rồi loạng choạng đứng dậy ra về.
Thấy vậy, Khánh định đuổi theo nhưng lại bị Mạnh ngăn lại.
- Mày yêu nó à?
- Nếu đúng thế thật thì sao? Mày nhường nó cho tao à?
- Không lẽ mày định ăn lại đồ thừa của tao à – Mạnh túm lấy cổ áo Khánh hét to.
- Bây giờ mày đang ghen đấy à, đúng đấy, tao ăn thừa nhưng tao còn có thể bảo vệ được cô ấy, còn mày, mày nhìn lại mày đi, mày chỉ nói xuông thôi, xem mày làm được gì cho An Anh. Chỉ vì những đồng tiền dơ bẩn mà mày vứt bỏ cô ấy để chạy theo con đàn bà đó, mày có còn sĩ diện không. Vậy mà bây giờ còn dám lên mặt ư – Khánh gạt tay Mạnh ra rồi chạy theo nó.
Khánh chạy theo cái bóng đang loạng choạng đi trên đường.
- Chờ anh với An Anh.
Nó quay mặt lại. Khuôn mặt nó lúc này đáng yêu đến nỗi phải làm cho Khánh dao động.
- Anh gọi em à? – nó lấy tay chỉ vào mình.
- Hả? Anh…. à…. ừ – sau một thoáng xao động, Khánh đã lấy lại được vẻ bình tĩnh thường ngày.
- Có chuyện gì không anh?
- Không, anh chỉ muốn đưa em về nhà thôi. Bây giờ cũng tối rồi, trơi lạnh và ngoài đường lúc này cũng có nhiều thành phần xấu lắm, nên em……
Chưa kịp nói hết câu, Khánh đã bị nụ hôn của An Anh “chặn họng”. Mặc dù hơi ngạc nhiên nhưng anh cũng nhắm mắt đáp trả nụ hôn của An Anh.
- Anh nói nhiều làm em nhức đầu quá – nó nói vào tai anh.
- Vậy anh đưa em về nhé.
- Tùy anh.
Đi được nửa quãng đường, nó dừng lại nhìn lên trời và phát hiện hôm nay có rất nhiều sao. Nó kéo tay anh ngồi xuống chiếc ghế đá bên cạnh. Nó chỉ tay lên trời, ngả đầu vào vai Khánh. Có lẽ vì nó đang say hoặc cũng có thể là nó đã có một chút gì đó gọi là tình cảm với Khánh.
- Em muốn làm những ngôi sao trên kia để có thể soi sáng cho những người mà em yêu thương.
- Nếu vậy anh sẽ làm trăng để có thể mãi mãi ở bên cạnh em.
Nghe Khánh nói vậy, nó quay sang nhìn anh một lúc lâu rồi hỏi.
- Anh Khánh, em hỏi thật nhé, anh thích em có phải không?
- Nếu đúng như vậy thì sao, em làm bạn gái anh à? – anh hỏi ngược lại nó.
- Không, em không thích anh.
- Nếu vậy em có thể lợi dụng anh để trả thù Mạnh.
- Anh không cảm thấy khó chịu khi bị lợi dụng sao?(ngáp)
- Không, nếu người lợi dụng anh là em.
- Anh nói vậy thì em cũng không khách sao nữa, em sẽ……
Nó nói đến đây thì ngủ gục trên vai Khánh luôn.
……………………………
Sáng hôm sau, nó tình dậy thì thấy mình đang nằm trong phòng. Ngồi dậy, nó thấy đầu mình hơi choáng váng còn cổ họng thì bỏng rát như có ai vừa châm lửa đốt. Bước xuống phòng khách lấy nước uống thì thấy có tờ giấy để trên bàn. Hóa ra là của Khánh viết cho nó:” Anh làm bữa sáng cho em rồi đó. Em ăn xong thì đến nhà anh ngay nhé”.
Nó mỉm cười và ngồi xuống bàn nếm thử bữa ăn sáng. Ông này nhìn thế mà lắm tài phết, nó nghĩ rồi tiếp tục nhập cuộc vào bữa ăn.
Nó đến nhà Khánh. Ngôi nhà này đã quá quen thuộc với nó rồi. Đây là một căn hộ khá đẹp. Căn nhà này là do 4 người Hưng, Dương, Khánh và Mạnh chung tiền mua. Nhắc đến Mạnh, lòng nó lại quặn lại. Nghĩ đến việc phải đối mặt với khuôn mặt lạnh lùng vô cảm của anh là nó lại không chịu được. Nhưng quyết định cuối cùng của nó vẫn là phải bước vào vì……. trên tay nó hiện giờ là cả một đống đồ ăn. Hôm nay chủ nhật nên nó muốn đến làm một bữa ăn cho 4 chàng này. Nó bấm chuông cửa.
Trong nhà, Khánh đang nằm xem phim, nghe thấy tiếng chuông cửa vội vàng bật dậy chạy xuống nhà mở cửa. Hưng và Dương ngạc nhiên nhìn nhau, không hiểu hôm nay có chuyện gì mà thằng này lại chăm chỉ đột xuất thế. Bình thường có chuông cửa Khánh phải sai một trong hai người xuống mở cửa nhưng hôm nay thì…… đúng là bó tay. Chỉ đến khi An Anh – nó bước vào thì hai người mới nhìn nhau và gật đầu hiểu ra vấn đề.
- Em đến chơi thôi, cần gì phải mua nhiều đồ như vậy. Em vào bếp trước đi, để anh xách đồ hộ cho.
Nó và anh vào bếp. Nó ngạc nhiên khi thấy bếp núc rất sạch sẽ, mặc dù trong nhà toàn con trai (thì có bao giờ đụng đến bếp đâu mà chả sạch =.=!!!!). Nào bắt đầu công việc thôi. Xem nào, gia vị đâu rồi. Úi, đâu rồi, lại quên, nó vỗ vào đầu mình mấy cái. Khánh nhìn nó phfi cười rồi hỏi.
- Quên gì hả?
- À vâng, em… quên mua gia vị rồi.
- Ok, để anh đi mua, em cứ làm đi – rồi anh chạy vụt ra ngoài.
- Ơ…. ừm – nó mỉm cười rồi bắt đầu thái hành.
…………
Trên gác:
- Ê, Mạnh, bây giờ mà mày vẫn còn ngủ được hả, thằng Khánh nó đang lởn vởn cạnh người yêu mày kìa.
- Ư, người yêu tao là con nào, tao có bao nhiêu con mà.
- An Anh, dậy đi nhanh – 2 ông tương Dương, Hưng cứ hét thật lực vào tai Mạnh, hét như chưa bao giờ được hét.
- Hả, An Anh á – nghe đến An Anh, Mạnh bật dậy như lò xo, chạy vụt xuống nhà.
- Cái thằng này, thế mà hôm qua còn làm bộ.
…………
Dưới bếp, nó đang thái hành. Ui cha, hình như đứt tay rồi, bị đứt sâu quá. Đang loay hoay tìm bông băng thì Mạnh từ đâu lên tiếng.
- Vẫn cẩu thả như ngày nào. Định cho chúng tôi uống máu của cô đấy à – Mạnh tiến đến chỗ An Anh.
Anh cầm tay nó lên và đưa vào miệng ngậm (èo, ông này bẩn quá ==). Nó vì quá ngạc nhiên, chưa kịp chuẩn bị gì nên trống ngực cứ đập liên hồi. Nó cũng không biết rằng bên ngoài cánh cửa đang có một người rất yêu nó……
………………
Một ngày thật là dài, cuối cùng thì đã làm xong việc, có lẽ tôi phải về thôi, cũng 9h rồi, mẹ tôi lại mắng thì khổ. Về ngủ sớm để sáng mai còn kịp dậy đi học nữa, mấy hôm nay tôi chả ôn bài gì cả, chắc quên sạch sành sanh rồi, kiểu này đang đứng đầu lớp chắc xuống bét lớp quá, kiểu gì cũng bị 2 anh em nhà Lý cười cho thối mũi.
Vừa ra đến cửa thì tô
i thấy Khánh đang ngồi ở bậc thang, vẻ mặt anh rất suy tư, như đang suy nghĩ một điều gì đó. Tôi bước xuống ngồi cạnh anh.
i thấy Khánh đang ngồi ở bậc thang, vẻ mặt anh rất suy tư, như đang suy nghĩ một điều gì đó. Tôi bước xuống ngồi cạnh anh.
Khánh…… đang hút thuốc. Thấy tôi có vẻ hơi ngạc nhiên, anh nói.
- Em chưa thấy con trai hút thuốc bao giờ sao? – anh nói vẫn tiếp tục ngậm điếu thuốc.
- Không phải…. nhưng đây là lần đầu tiên em thấy anh hút thuốc.
- Có sao đâu, anh cũng là con trai mà – mắt Khánh đang nhìn xa xăm về một phía nào đó.
- Hút thuốc có hại cho sức khỏe lắm, anh nên cai thuốc đi – tôi nhấn mạnh từ “cai” để anh rõ hơn.
- Anh có làm sao thì em cũng đâu liên quan gì đến em – anh dụi điếu thuốc xuống chân rồi đứng dậy, thấy vậy tôi cũng đứng dậy theo anh.
- Sao anh lại nói vậy, chẳng phải chúng ta là…. – tôi chưa kịp nói hết câu thì bị anh nói ngang.
- Ý em là chúng ta đang yêu nhau đúng không, vậy em không nhớ những gì anh nói ngày hôm qua sao, anh chỉ nói em lợi dụng anh, còn anh là vật để cho em lợi dụng thôi, chứ chúng ta sẽ không có chuyện yêu thật.
- Anh nghĩ em là loại người như thế thật sao, anh nghĩ em bỉ ổi như thế sao, em là loại con gái thế nào trong mắt anh, hay chỉ là một con bé chỉ biết đi lợi dụng không hơn không kém trong mắt anh – mắt tôi bắt đầu hơi ươn ướt.
- Anh…. vậy chứ tình cảm của em dành cho anh là như thế nào, hay chỉ là lòng thương hại.
- Em không phải – lúc này mắt tôi không phải là hơi ươn ướt nữa mà là nước mắt thật, đây là lần thứ hai tôi khóc vì một người con trai.
- Người em yêu là Mạnh, là Mạnh chứ không phải Khánh. Cho nên đừng bảo giờ nói với anh như vậy.
…… Chát…….
Một cái tát từ tay tôi giáng xuống Khánh.
- Có lẽ em đã nhìn nhầm anh – chỉ nói đúng một câu như vậy tôi chạy đi bỏ mặc Khánh.
…………………..
Nó chạy đi đâu biết rằng có một người đã đứng và chứng kiến tất cả. Nụ cười nhếch mép bỗng hiện lên. Phải, đó chính là Mạnh.
Nhóc ơi! yêu anh nhé - chương 5