Chương XII:
Nó tỉnh dậy, thấy đầu đau như búa bổ. Với tay sang bên cạnh định lấy cái đồng hồ. Nhưng…. đồng hồ đâu. Nó nhận ra đây không phải khách sạn của nó, nó đang ở đâu.
- Em dậy rồi hả?
Nó nhìn theo hướng phát ra tiếng nói. Mike đang ngồi trên ghế.
- Em đang ở đâu đây?
- Khách sạn của anh – anh đặt hai khuỷu tay lên thành ghế, các ngón tay đan vào nhau, ngửa người ra sau ghế, hai chân vắt lên nhau.
Nó cố gắng lục lọi lại trí nhớ của mình. Hôm qua nó đến bar uống rượu, tầm được 2, 3 chai thì nó không nhớ gì nữa.
- Sao anh biết em ở đấy mà đến?
- Anh không biết, nhưng tình cờ anh cũng đến đấy nên đưa em về.
- À, cảm ơn anh. Hôm qua em không làm gì quá đáng chứ.
Anh chiếu đôi mắt xuống người nó rồi lên tiếng.
- Nhìn cái khăn tắm trên người em cũng đủ hiểu – anh nhếch môi cười, giọng trêu chọc.
Nó vội vàng cúi xuống. Đúng là trên người nó bây giờ chỉ có duy nhất chiếc khăn tắm. Nhìn xuống giường, một màu đỏ tươi hiện ra trước mắt nó.
- Anh không làm gì cả. Là em cưỡng ép anh.
Không thể nào. Nó dù say đến mấy cũng không thể làm cái chuyện động trời này được. Trời ơi, đời con gái của mình chỉ đến đây thôi sao. Khuôn mặt nó ủ rũ. Nhìn cái mặt đang quằn quại vì đau khổ của nó, anh ôm bụng cười sặc sụa. Nó liếc xéo anh một cái, rồi vớ cái gối bên cạnh ném thẳng vào mặt anh.
- Cười gì mà cười, thấy em như vậy anh vui lắm hả. Sao lúc ấy anh không ngăn em lại.
- Hahaha, em nghĩ anh nói thật hả. Vết màu đỏ đó là do sáng nay lúc lấy chai rượu vang anh lỡ làm đổ lên, anh định đợi đến lúc em tỉnh dậy sẽ cho người thay ga, ai ngờ lại làm em hiểu lầm.
- Anh nói dối. Thế tại sao quần áo em đâu? – nó khăng khăng.
- Hôm qua về đến khách sạn, em nôn ướt hết cả quần áo, mấy cô tiếp tân mới lấy thay quần áo cho em đấy chứ.
Nghe anh giải thích xong, mặt nó đỏ bừng. Thấy nó vậy, anh thôi không cười nữa. Ném cho nó bộ quần áo mới mua sáng nay anh nói.
- Em thay quần áo đi, xong mình đi chơi – anh cười.
Nhóc ơi! yêu anh nhé - chương 13