Thứ Sáu, 7 tháng 6, 2013

Cơn mưa ngang qua - phần 5

Tôi cứ ngồi vậy nhìn dòng người qua lại…rồi…
Lại có điện thoại…
“Dung ST” (Cũng là cô em nhận của tôi ở TT – Cô này là cô chị)
Tôi: Alo, anh đây!
Dung: Anh đang ở đâu thế? sao hôm qua ko về?
Tôi: Ừ, anh có chút việc về muộn, anh bị nhỡ xe, hôm qua mưa mà!
Dung: Anh về nhé, hôm qua bố em mong anh suốt. Về đi nhé, em đợi anh về chiến cờ vua )
Tôi: Ừ, anh biết rồi!
Ngồi thêm 15 phút tôi đứng dạy và ra bến xe, suốt dọc đường tôi vẫn cố nghĩ lại từng lời em nói và tìm cách để tìm ra địa chỉ của em!
Phải gần 1 giờ đồng hồ sau tôi mới đến Thạch Thất…
Thấy tôi về đến ngã 3, bác Kiên làm xe ôm gần đó chạy tới và hỏi han đủ điều sau đó trở tôi về nhà…
Cả nhà thấy tôi như kẻ mất hồn, bác Kiên ra hiệu cho mọi người và chẳng ai hỏi thêm câu gì nữa…
Tôi nằm vật ra giường cho tới khi Dung và Quỳnh đi học về…
————————————————————————————-
Vài tuần sau, tôi có nhờ ông anh họ làm bên An Ninh đến K/S một lần nữa để hỏi về Yến, kết quả vẫn vậy…
Ngoài Họ Tên, Quê Quán, Ngày tháng năm sinh…tôi không thể tìm được gì nữa…
Tôi vẫn còn nhớ ông anh họ nói lại rằng :” Lão giám đốc bảo con bé ý có người quen xin vào, nhưng mà không phải xin qua tôi mà xin qua phòng nhân sự”
Và dĩ nhiên anh họ tôi đã dò hỏi bên Phòng Nhân Sự nhưng không 1 ai đứng ra nhận…
Phải chăng đây là 1 sự chuẩn bị của cố ấy? Trước khi đi cô ấy đã làm mọi việc để tôi không còn tìm được cô ấy?
Cũng phải, em vẫn là 1 người con gái thông minh, tinh tế như lúc đầu gặp anh…
—————————————————————————————
Tới nay, đã một thời gian khá lâu tôi ko có tin tức về người con gái đó…
Em nói đúng, dường như cơn mưa mùa hạ đã đưa tôi và em đến với nhau…nhưng sau cơn mưa – khi trời bừng sáng…cũng là lúc em rời xa tôi…
Cho đến giờ tôi cũng ko hiểu điều gì khiến em yêu tôi nữa…tôi chỉ có thể coi đó là định mệnh!
Em – người con gái đi qua đời tôi một cách thật nhanh nhưng em cũng là người con gái để lại trong tôi nhiều cảm xúc và kỉ niệm nhất…
Từng con phố, từng hàng ăn, từng gốc cây…sẽ gắn với từng kỉ niệm mà ko bao giờ có thể xóa nhòa trong trái tim tôi…
Căn bệnh HIV/AIDS đã cướp đi tuổi thơ của em, cướp đi hạnh phúc của em…và đe dọa đến sinh mệnh em…nhưng em vẫn hồn nhiên, vẫn vui tươi, vẫn mạnh mẽ…em vẫn yêu và chấp nhận chịu đau khổ một mình…
Có một sự thật là tôi ko thể quên em…mỗi khi thấy số điện thoại lạ gọi đến, nhắn tin đến là một lần tôi lại được hi vọng đó là em…
Bống tôi nhớ tới 1 câu hát của Khắc Việt :”Em giờ ra sao? Rất vui hay đang buồn? Có khi nào trong phút giây em chợt nhớ tới anh?”
Vẫn như vậy, mỗi ngày trôi qua tôi vẫn tự đặt cho mình những câu hỏi về cuộc sống của em…và ko ngừng hi vọng một ngày nào đó được gặp lại em!
Ngày hôm qua, ngày hôm nay và ngày mai nữa… điều tôi thất vọng về bản thân nhất là ko thể nói với em 1 lần rằng :”Anh yêu em” cho dù điều đó có thể chưa tồn tại trong tôi…

Cơn mưa ngang qua - phần 6 (End)

Cơn mưa ngang qua - phần 5 Rating: 4.5 Diposkan Oleh: Unknown