Thứ Sáu, 7 tháng 6, 2013

Cơn mưa ngang qua - phần 2

Mình chết đứng người lại, dường như tim ngừng đập vài giây rồi sau đó đập mạnh như muốn nhảy khỏi ***g ngực…
Im lặng…
Giờ thì hiểu tại sao con bé lại quan tâm tới mỗi tệp tin đó trong laptop mình và mình cũng hiểu tại sao con bé nghĩ về mình và dành cho mình những tình cảm đặc biệt như vậy…
Cũng hơi thắc mắc, dường như 2 chữ “tình cờ” đang khiến mình biến thành một nhân vật bất đắc dĩ trong một câu chuyện buồn…
Không giang im lặng cho tới khi nó đứng dạy và đi…
Mình phải làm sao đây?
Mình chắc rằng nó đã hi vọng rất nhiều vào người mà nó đã nói ra câu đó, nhưng mình không thể? Mình không biết phải nói gì với cô bé! Mình không biết phải làm sao nếu cô bé thích mình thật…và mình không biết phải làm sao tiếp nữa…
Chỉ một câu nói…
Sao em lại chọn anh là người để nói ra cái bí mật này…
Mỗi ngày em tiếp đến hàng trăm khách…tại sao chứ?
Rồi mình cố ngẩng mặt lên và nhìn xem cô bé đang ở đâu?
Ko thấy…
Mình vội gập chiếc laptop lại cho vào túi và chạy ra ngoài…
Cô bé với chiếc áo dài đỏ đang đưa đôi tay nhỏ bé ra để hứng từng giọt mưa…
Mình khẽ ra đứng bên cạnh cô bé, lúc này mình thấy cô bé đẹp đến lạ kì…
Một nụ cười trong trẻo…:Vậy mà em cứ ngỡ anh đã đi rồi đấy!
Mình thản nhiên trả lời: Ừ, anh cũng định thế đấy!
Em: Em nói vậy thôi chứ em biết thừa anh sẽ không đi…
Mình: Vậy sao? Em nói giống như em hiểu anh lắm vậy!
EM: Đúng rồi, anh cũng hiểu em nhở?
Mình: Thôi…nhưng chuyện em vừa nói là thật chứ? (Sao mình lại hỏi câu này nhở?)
Em: Anh muốn nghĩ sao cũng được…em ko nói dối ai lần đầu gặp mặt đâu!
Mình: Nhưng điều này cũng đâu thể nói với một người lần đầu gặp mặt như anh?
Em: Em cũng ko biết nữa…à anh! Cho em làm 1 chuyện nhé…
Mình: Chuyện gì?
Em: Anh ôm em một lần đi…
Mình: Ko phải anh sợ cũng ko phải là anh ngại nhưng anh ko thể làm điều đó, anh xin lỗi…
Cô bé hơi buồn nhưng vẫn mỉm cười: Chúng mình làm bạn của nhau nhé…
Mình: Ừ
Em: Em biết anh muốn hỏi em nhiều thứ đúng ko? Vậy đợi em tan ca rồi chúng mình đi dạo nhé!
Mình: Ừ!
(Chẳng biết lúc đó lấy đâu ra cái cản đảm nói câu ừ nữa, xe ko có, tiền cũng ko còn nhiều…)
Em: Vậy vào trong đợi em đi, em sắp tan ca rồi!
(Kiểu như 1 đôi yêu nhau vậy nhở? Mình còn kém tuổi em ý mà :( )
Mình ngồi đợi khoảng 30 phút…với những suy nghĩ lung tung!
Em lại đến vỗ vai và làm động tác quen thuộc, lấy 1 ngón tay chọn vào má mình khi mình quay đầu lại!
Em: Đi thôi anh!
(Ngạc nhiên quá, em nó đã thay quần áo rồi! Áo phông, quần jean ngắn…phong cách trẻ con quá! mắt mình cứ tròn xoe nhìn vào ngực nó, tại ở đó có cái chữ gì đó mà mãi ko dịch được)
Mình: Đi đâu cơ?
Em: Đi dạo chứ đi đâu?
Mình: Trời mưa mà!
Em: Em yêu mưa!
Mình: Nhưng anh còn laptop!
Em: Đưa nó đây…
(Ặc, của cải lớn nhất của mình mà nó coi như cái kẹo ý nhở?)
Mình: Hử? Đưa cho em á?
Em: Anh sợ mất à!
Mình: Ko, đây! Nhưng em mang nó đi đâu?
Em: Mang đi cất vào tủ đồ của em!
Mình: ò, đây!
1,2 phút sau em nó đã đi ra và trên tay kèm theo 1 cái ô…
Mình: Em có mỗi 1 cái ô thôi à?
Em: Vâng!
Mình: Nhưng anh nghĩ nó hơi nhỏ!
Em: Thế thì cất ô đi, mình ko cần ô nữa…
/Ôi con bé này, anh mài có một bộ quần áo thôi đấy…
Nghĩ tới đây mới nhớ, chết cha rồi, mưa thế này thì về làm sao kịp Thạch Thất đêm nay (Nhà bạn mình ở tận Thạch Thất, HN)/
Mình: Thôi, mang ô đi, em đừng để bị ốm (Mình biết là bệnh nhân HIV/AIDS sức đề kháng rất kém mà)
Em: Vâng, hi hi!
Mình và em nó bước ra khỏi khách sạn…hjx, trời mưa mà sao đường vẫn đông thế, đúng là Hà Nội.
Cứ cầm cái ô lụp sụp thế này mình cũng khó chịu, mà lại còn đi nhanh nữa chứ…
Mình mở đầu bằng 1 câu hỏi: Sao? em ko định nói gì với anh à?
Em: Nói gì?
Mình: Nói gì cũng được, em đang rủ anh đi cùng em mà!
Em: Anh có người yêu chưa?
(Sặc, sao lại hỏi cái con khỉ này?)
Mình: Ừ, hình như là chưa!
(Sao mình lại nói như vậy chứ, ừ vào thời điểm đó đúng là mình chưa có thật)
Em: Sao lại là hình như?
Mình: Anh hay đùa lắm, đơn giản em cứ nghĩ là chưa đó, đừng để ý đến mấy câu anh thêm thắt vào!
Em: Chúng mình đi ăn nhé…
(Ôi trời ơi, trong túi còn chưa đầy 500k, hjx, tiền về Thạch Thất rồi tiền về HP nữa)
Mình: Ừ, em đói rồi à?
Em: Ko, em chưa đói!
(ẶC, thế sao rủ đi ăn?)
Mình: Thế sao…
Nó chặn lời…
Em: Em muốn chúng ta là 1 đôi…trong tối nay!
(Nói cái con khỉ gì đây ko biết? Cảm giác lúc này lẫn lộn quá, vui buồn và lo lắng, vui vì quen đc 1 ng bạn, buồn vì sắp hết tiền, lo lắng vì liệu em nó có bắt mình làm trách nhiệm của 1 ng chồng ko vậy s)
Mình: Hả? Em nói gì thế?
Mặt nó tỉnh bơ: Đi thôi anh, mưa ướt hết rồi kìa…thương anh quá đi!
(Hai đứa đi tiếp và mình thực sự choáng rồi…thôi kệ vậy, đằng nào cũng tờ mờ tối rồi, xem ra đêm nay ko về đc Thạch Thất rồi)
Đến một quán vỉa hè, em nó kéo mình vào!
(Ôi may thế, anh tưởng em dẫn anh vào nhà hàng cao cấp thì anh chết)
Em: Anh ăn gì?
Mình: Hả? Em ăn gì anh ăn đấy!
Em: Cho cháu 2 bún ốc!
(Ặc, mình ghét bún ốc, tại nó cứ có con con, ăn cứ như nhai sạn ý)
Nó ngồi sát vào mình vì ngồi ra ngoài là bị mưa…phía cuối quán, mấy thằng thanh niên cứ nhìn chân nó. Chẳng hiểu sao lúc đó mình lại đứng dạy và nói : Đổi chỗ cho anh đi!
Em: Sao vậy anh?
Mình: Ừ thì em ngồi vào trong cho đỡ mưa!
Em: Em ngồi đây cũng có mưa đâu?
Mình: Sao lúc nào em cũng có thể cãi lại anh vậy nhở? Anh ko thích em ngồi đây, ok?
Mình nói câu đó hơi to làm cho bọn thanh niên cuối quán nó cười ầm lên, một thằng trong số đó nó cố tình nói to:” Mẹ cái thằng này, mày làm anh kia anh ý tức rồi đấy, thôi ăn mẹ mày đi, thấy gái là mắt cứ thố lố ra”
Em ko nói gì lặng lẽ đổi chô cho mình…
Mình: Em ăn đi, nhìn gì chúng nó nữa…
Em: Vâng! Em mời anh ăn
Mình: Ừ, ăn đi!
(Sao bây giờ mình với nó tự nhiên thế ko biết, chẳng ngại như vừa nãy nữa)
Mình: Bún ốc ở đây ko có con con, đợt anh ăn ở quán đường Thái Thịnh, ốc toàn con thôi, kinh ơi là kinh!
Em: Đây là ốc Hải Dương anh ạ! (Nó vừa nói vừa ăn trông hài vô đối)
Mình: Hử?
Em: Ốc Hải Dương ý, ko có con!
Mình: Hử?
Em: ỐC HẢI DƯƠNG, nghe rõ chưa?
Mình: Hử?
Em: Thôi em ăn đây, kệ anh!
Mình: Hử?
(Mình cố tình trêu nó thoai)
Em: Trêu em à?
Mình cười: Sao nói ko đói?
Em: Ko ăn thì phí à?
Mình: Ừ, vậy ăn nhanh rồi ăn luôn hộ anh đi!
Em: Ko được…phần của anh, anh ăn đi!
Mình: Nhưng anh ko đói…
Em: Nhưng mà anh ăn mấy miếng rồi…em ăn thừa của anh à?
Mình: Thế thì cứ để vậy thôi…anh bắt em ăn đâu!
Em: Thôi để đấy em ăn!
(Đầu tiên tưởng nó nói đùa cơ, hóa ra tí nó ăn thật)
Sau khi nó ăn xong mình chạy ra chiếm phần thanh toán trước, lại chạy ra trc mình và cản…
Một lần nữa cái ngực nó lại chạm vào người mình làm mình đỏ mặt…
Mình: Em làm gì đấy?
Em: Để em thanh toán!
Mình: Em buồn cười nhở?
Em: Sinh viên còn sĩ!
Mình: Ặc, khinh anh nhở?
Em: Đấy là anh tự nói nhé!
Mình: Bác ơi cháu gửi tiền… rút bừa 1 đồng trong túi… (ối mẹ ơi, sao lại ra đồng 20k thế này)
Bác chủ quán: 30 ngàn cháu ạ!
Nó rút tờ 50k từ cái túi sách rồi đưa cho bác chủ quán trước!
(Mình ngại tái mặt)
Hai đứa bước ra khỏi quán…
Mình: giờ đi đâu em?
Em: Tùy anh đấy!
Mình: Em ko phải về nhà à? Bố mẹ lo lắng đấy!
Em: Anh này, sao anh nói thế? Em đã bảo là tối nay chúng ta là một đôi rồi mà!
Mình: Anh xin lỗi nhưng mà trời thì mưa thế này…
Em: Chúng mình tắm mưa nhé!
Mình: Nhưng…
Em: Đi mà anh (mặt nó nũng nịu tỏ vẻ đáng thương)
Mình: Ko được, kiếm chỗ nào ngồi nói chuyện cũng được…
Em: Tắm mưa 1 chút thôi mà!
Mình: Anh ghét mưa, nó làm anh luôn chậm chễ (Mình nói dối thôi, ai chơi thân với mình chắc biết thừa mình rất yêu mưa)
Em: Vâng, em yêu mưa! (Mặt nó buồn rượi, thất vọng)
Mình: Thôi được rồi, tắm mưa thì tắm mưa!
(Lúc này cũng khá tối rồi, mình nghĩ thôi thì chấp nhận ướt vậy…)
Em: Yêu anh thế! (Nó hơi kiễng chân, thơm vào má mình trước đám đông)
(Mình lại nóng hừng hực, mặt đỏ như gấc… mình cố tình ko để nó phát hiện bằng cách bước thật nhanh ra khỏi chỗ có ánh đèn chiếu vào)
Em: Đợi em cởi dép đã!
Nó cởi dép xong lon ton chạy theo, mặt vênh lên: Cầm dép hộ đại ca, mau :-w!
(CLGT? Mình mà phải cầm dép hộ á)
Em: Nhanh (nó quát to)
Mình: Ừ, thì đưa đây, sao em quát to thế, ng ta nhìn kìa!
Em: Con zai thằng nào cũng vậy, phải đánh vào sĩ diện mới chịu làm!
Mình: Em hơi nhầm rồi đấy…
Mình: Cầm lấy (mình hét to hơn)
Nó chạy trc, bỏ mình lại phía sau, một tay cầm dép 1 tay cầm chiếc dù đã cụp lại…
Mình đuổi theo chặn nó lại: Em muốn sao?
Em: Em chả muốn sao? Anh muốn sao?
Mình cười: Em lạ thật đấy!
Em: Ừ, anh cũng thế!
Mình im lặng, đi nhanh về đằng trước!
Em: Anh ko thấy vui à?
Mình: Em nghĩ em và anh đang ở seul và chúng ta đang là diễn viên chắc?
Em: Câu này hay thế, anh học ở đâu đấy?
Mình: Thôi anh ko muốn nói nữa…nhà em ở đâu? anh gọi xe ôm hay taxi cho em!
Em: Em ko nói!
Mình: Ko nói thì anh đi! Kệ em…
Em: Anh đi đi, kệ em!
Mình: Em cầm dép đây, cầm ô đây…
Mình bước thật nhanh về phía ngược lại, phía đi tới bến xe Gia Lâm.
Một bước, hai bước…rồi nhiều bước!
Ôi chết cha, laptop của tôi khổ thân mình rồi, quên mất là cái laptop của mình còn trong tay nó!

Cơn mưa ngang qua - phần 3

Cơn mưa ngang qua - phần 2 Rating: 4.5 Diposkan Oleh: Unknown