Tại canteen
- Cô ơi lấy cháu cái này…. Cái kia…. Cái kia nữa… rồi tính tiền cho cô gái này – Quân chỉ sang phía Lâm
- Zà… anh có phải con trai không vậy ? ai đời đi ăn bắt con gái tính tiền ???? – Lâm điên tiết, mặc dù số tiền chẳng đáng là bao nhưng….
- Cô giàu hơn tôi. Với lại tôi mới cứu cô mà…. – Quân đắc thắng
- Anh….. – Lâm cứng họng luôn, tức quá, Lâm hét lên…” bác ơi lấy cho cháu tất cả thứ trong canteen, mỗi loại 10 cái “
- Gì??? Cô tưởng tôi là heo sao????
- Thì đúng vậy mà…. – Lâm cười hì giả bộ ngây thơ
Quân chào thua với cô gái này….
Khi mọi chuyện lắng xuống và trông 2 người có vẻ thân thiện hơn, Lâm rụt rè hỏi:
- Nè…!!! Sao anh bị người ta rượt hoài vậy???
- Nợ tiền – Quân cụt ngụt
- Bao nhiêu???
- Cô hỏi làm gì ??? – Quân nổi đóa – Cô sẽ trả dùm tôi chắc…
- Ừ… tôi trả… bao nhiêu???
Quân bỏ đi vì lòng tự trọng. Anh không muốn bất cứ ai giúp mình hết. Nhất là cô – người con gái mới quen. Rồi bọn họ sẽ bảo anh lợi dụng cô…
Nhận thấy mình hơi vô duyên… Lâm chạy lại níu anh ta lại
- Tôi xin lỗi… mà sao anh giỏi đánh nhau vậy sao phải chạy ????
Quân vẫn chưa nguôi giận
- Tôi sợ Dì tôi lo lắng…
Lâm nhận thấy sự ấm áp trong con người này. Tự lực cánh sinh không cần ai giúp đỡ. Bản thân bị đánh chớ không để người khác lo lắng…. cô thấy cảm phục anh chàng …
- Za… đi bên tôi sao không nói gì? Hạnh phúc quá hả?????
- Anh đừng có tưởng bở… tôi là ai chớ..
- Phải rồi… đại tiểu thư… người cô nên bên cạnh không phải tôi mà là đại thiếu gia họ Trương kia kìa….
- Anh được à nha, dám trêu tôi hả… chết nè…….
- Á đau !! sao cô lại véo tôi….
….
…
….
….
Đại tiểu thư và chàng trai lưu manh - chap 11