Thứ Bảy, 1 tháng 6, 2013

Đại tiểu thư và chàng trai lưu manh - chap 25

Hai người thong thả đi dạo…
- Ê! Cái bánh hồi này gọi là gì ý nhỉ? – Lâm hỏi Quân
- Đồ khỉ hay quên! Bánh xèo…. Cô không thấy đổ bánh ra nó kêu cái xèo ak? – Quân nạt
- Ak… uk…. Quên…. ! – Lâm gãi đầu thấy yêu…… nàng ta còn phụng má nữa chứ.,, làm trái tim ai đó…. Suýt rớt ra ngoài…. Đến khổ thê không biết
- Anh… anh làm gì mà đơ người ra vậy… – Lâm hua hua tay,bất giác hỏi khi thấy Quân cứ đơ nhìn mình

Quân gãi đầu. Hai người này giống nhau thật. Đến bối rối cũng giống nhau nữa. Có phải là…. * tác giả lại cười đểu*
Hai người đi song song, thật yên bình……
- Khà … khà…. Lại gặp mày ở đây….. oắt con ạ….. !! – Giọng 1 tên côn đồ khàn đi vì hút nhiều thuốc cắt ngang suy nghĩ yên bình ( của tác giả)
- Lại là tụi mày hả? – Quân tỏ vẻ kiên định nhưng thực ra anh rất lo. Không phải lo cho mình mà lo cho người con gái đang ở bên cạnh anh….
- Đã bảo tụi tao có duyên với mày mà…. – 1 tên khác chừng 15, 16 tuổi, tóc nhuộm đỏ choét,khuyên tai dắt mũi, mồm cũng đang phì phèo điếu thuốc

Một tên khác buông lời chòng ghẹo Lâm:
- Ái chà… hôm nay mày lại đi cùng với cô em xinh đẹp lần trước hả?…… tụi bây coi…. Cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga kìa…. Ha ha…
Những tràng cười chế nhạo không dứt làm cả Quân và Lâm đều bực bội…. Lâm vốn không phải loại người cam chịu, lên tiếng trước:
- Kệ tôi! Có phải cóc ghẻ thiên nga hay không tự tôi biết…. bọn anh đừng có cậy đông ăn hiếp tụi tôi…. Tôi…. Tôi báo công an đó…. – cô mạnh mồm tuyên bố
- A ha…. Ha…. Cô em tức lên trông xinh hẳn ra đấy….. – quay sang Quân hắn ta nói tiếp – Hay là giờ mày để con bé đó lại đây…. Tụi tao cho mày biến …. Anh em nhỉ….

Quân nghiến răng:
- Vậy thì hỏi nắm đấm của tao có đồng ý không đã…! – Quân nhanh như cắt đẩy Lâm qua 1 bên, xông vào tụi côn đồ như con hổ đói khát.
Bọn đó chừng hai 10 tên. Trừ thằng 15 tuổi lên tiếng lúc nãy là nhỏ con ra. Còn lại đứa nào đứa nấy to cao, nhìn hãi chết đi được. Quân nhà ta cũng đâu phải tay vừa… cũng tả hữu đột xông. Một tên lăm lăm cầm cây gậy đến định đánh vào lưng anh nhưng Quân quay ngoắt lại, tiện chân đá vô bụng thằng đó làm nó la quá trời đất. Mấy tên còn lại cũng gây không ít cản trở cho Quân. Tụi nó biết nếu solo thì mơ đời cũng chẳng địch lại anh nên chúng chọn cách xông đại vô, níu lấy chân tay Quân làm anh không cử động nổi. Sáu thằng xông vào ôm lấy Quân (Quân hotboy không những gái theo mà trai cũng mê !!! ). Anh cự quậy mãi, cố lấy sức bình sinh vùng ra khỏi đống người điên khùng đó…..
Cách đó không xa có một người lòng cũng như lửa đốt…. nhìn Quân đánh nhau… mỗi lần anh bị thương là y như rằng cô cũng cảm nhận được nỗi đau đó vậy… buốt lắm.. cô loay hoay mãi… định gọi cho công an nhưng vậy thì Quân cũng không tránh khỏi nghi can… Lại định gọi cho 2 anh vệ sĩ của cô nhưng ….. nghĩ đến ánh mắt hồi chiều của ba khiến cô rùng mình sợ hãi…. Làm sao đây…. Cô phải làm sao… có phải chính cô đang gây áp lực cho anh….
“ Za…” … một tiếng hét làm Lâm giật mình ngẩng đầu lên… Quân đứng đó…. Giữa một đống người nằm la liệt kêu ê ẩm dưới đất… có vẻ chúng đã bị Quân cho đo ván. Lâm mừng rỡ nhưng lại bất giác thấy vài giọt máu đang nhỏ xuống đất. Từ vai Quân ư ? ôi trời đất…. một tên côn đồ trong lúc khống chế được Quân đã đâm lén anh 1 nhát vào vai….******** thật!!!
Lâm toan chạy lại nhưng không…. Một bóng người vụt lên trước cô, cô không nhìn rõ… sau đó…. Sau đó….




Quân ngã gục xuống….\




….
Thì ra đó là tên cầm đầu nãy giờ chỉ đứng im lặng. Hắn chờ đàn em đánh với Quân cho thấm mệt, hắn mới chạy ra…. Đúng là bỉ ổi ( như cái chổi )….

Quân kiên cường đứng dậy….anh phải rất khó khăn mới đứng một cách yếu ớt….
- Vậy hóa ra đây là cách mày xưng vương bấy lâu hả ? – Quân nở 1 nụ cười…. gượng gạo đến mức khinh bỉ….
- Câm mồm…. chết đến nơi mà còn già mồm… – tên đó quát Quân, hắn dường như sợ Quân trong ý nghĩ….

Hắn ta đập đập cái cậy gỗ trong tay, tiến tới gần Quân. Lâm hoảng hốt, hết nhìn về phía Quân lại nhìn tên đó. Cô phải làm sao? Nếu cô chần chừ thì Quân chết mất. Anh có vẻ đuối lắm rồi, không chống cự nổi… Tên đó càng tiến lại gần Quân…
..
Gần …



Gần hơn nữa…



Lâm chạy lại….



..


Không suy nghĩ
..
..

..
Cô nhắm mắt,đá chân ( hú họa )… không biết có trúng mục tiêu không…
..
..
..
Chỉ nghe sau đó tiếng á.. tiếng kêu trời thảm thiết…

Lâm mở mắt…


Tên đó đang nằm sõng soài dưới đất, hai tay không ngừng ôm lấy … (đoán coi !).

Cô chột dạ. Cô mới làm gì thế này… không lẽ…

..

..
Quân đứng đó, há hốc mồm nhìn cô, sau đó – gục xuống. Lâm vội chạy lại, dìu anh đến chiếc ghế đá cạnh đó.

Tay chân cô lóng ngóng. Cô không biết chăm sóc người bị thương như thế nào. Máu trên vai anh chảy nhiều quá. Cô vội chạy đến hiệu thuốc gần đó mua bông băng.
- Á! Nhẹ tay thôi! Cô có coi tôi là người không vậy? – Quân tỉnh dậy sau 1 hồi mê man – khiếp tỉnh dậy là gây sự với Lâm
- Hề hề…. sorry … tôi cũng không biết có nên coi anh là người không nữa – Cô cười khì khiến ai đó cũng không nỡ trách móc, chỉ im lặng cho cô băng bó

15 phút sau…
- Xong! – Lâm ngắm lại thành quả, hài lòng (thực ra chỉ mới đảm bảo không lòi vết đâm và ngưng chảy máu thôi chứ về thẩm mĩ….í…ẹ…
- Đẹp không nói nên lời đó ! – Quân ngán ngẩm nhìn lại vết thương của mình
- Gì cớ? – Lâm hỏi lại kèm theo 1 cú đấm nhẹ
- Á .. đau…. – anh kêu lên – cô còn nhân tính không hả? – Bất chợt anh nhớ lại vụ lúc nãy, phá lên cười
- Nè… anh bị đâm ở vai chứ có bị chi ở đầu đâu mà bây giờ di chứng thế nhỉ? Đến khổ còn trẻ mà bị điên… – Lâm làm bộ thở dài
- Kệ tôi! Mà lúc nãy sao cô gan vậy? đá vô đó mai mốt sao hắn sinh con? – Anh tiếp tục cười trêu cô

Lâm đỏ mặt, cô còn tưởng anh bị thương, xỉu đi nên không thấy:
- Bộ anh nhìn thấy hả?
- Tôi đâu có đui! Mà cô nghĩ sao mà đá hắn mạnh vậy? phục cô thật! chỉ một chiêu khiến hắn ta lăn quay… tại hạ bái phục…
- Anh…anh… nếu không có tôi không biết anh về với đất khi nào nữa? không cảm ơn còn chọc tôi nữa, đáng ghét…. ! – cô dỗi
- Thôi… tiểu thư… không cần tỏ vẻ nai vậy đâu…. Coi như lần này tôi nợ cô… được chưa….
- Đã bảo đừng gọi tôi là thế mà….

Za…


..
Đợi tôi với…



Đại tiểu thư và chàng trai lưu manh - chap 26

Đại tiểu thư và chàng trai lưu manh - chap 25 Rating: 4.5 Diposkan Oleh: Unknown