Thứ Bảy, 1 tháng 6, 2013

Đại tiểu thư và chàng trai lưu manh - chap 33

Trương Thiếu Hạo và Mai vào bệnh viện ngay sau đó. Vừa thấy bệnh tình của Quân và Lâm, cô úp mặt vào người Thiếu Hạo mà khóc… Tại sao? Hai người yêu nhau không thể đến được với nhau? Tại sao chứ hả trời?
- Giờ cả hai người đều không nhớ gì sao hả dì?
- Con bé đó chỉ mất kí ức về Quân,… còn nó…. – dì ngậm ngùi đưa mắt về phía anh – đã quên mọi thứ!

Trương thiếu hạo chạy lại bên giường bệnh:
- Thằng khốn! mày sao vậy? dậy đi? Chẳng phải mày vẫn muốn đánh nhau với tao sao?
- Cậu là ai?
- Mày diễn đạt lắm! mày nhớ cái lần xin ra ngoài với tao không? Bây giờ mày cũng đang diễn phải không?
- Cậu nói gì tôi không hiểu? tôi phải nhớ gì sao?
- Anh Hạo! vô ích thôi! Dì Ngân và chị Lâm là hai người quan trọng nhất đối với anh ấy mà còn không nhớ nữa là….

Phòng bệnh của Lâm:
- Khỏe chưa vậy?
- Giả bộ quan tâm tôi nữa hả? không cần đâu! – có vẻ Lâm đã khá bình phục, trở lại cái bản tính lì lợm ương bướng thường thấy!
- Cái gì mà giả bộ? thật lòng đó cô nương! – Hắn ta bĩu môi
- Mai cũng đến hả em?
- Vâng! Chị sao rồi!
- Chị khỏe! em không thấy sao?
- Chị có nhớ anh Quân không? – Mai hỏi dò…
- Sao ngày hôm nay ai cũng nhắc đến cái tên đó vậy? anh ta là ai vậy? tại sao chị phải nhớ…

Trương thiếu Hạo lắc đầu: “Hai người này… yêu nhau lắm… giờ thế này đây”
Hai ngày sau Lâm xuất viện
- Tiểu thư đã về! tôi nhớ cô quá! – bác Tư thốt lên, không khỏi xót xa vì trông cô gầy đi rất nhiều!
- Bác tư! Cháu cũng nhớ bác quá!
- Để tôi nấu bữa trưa cho tiểu thư nhá!

Ba Lâm thì trầm ngâm hơn nhiều, ông suy nghĩ về nhiều chuyện. Ông quá hối hận bây giờ đã quá muộn. Quân đã mất đi trí nhớ còn Lâm thì mất hoàn toàn khí ức về Quân! Mọi chuyện thật không ngờ nổi.
Thật bất ngờ, Mạnh Hạo Nhiên đã đến thăm Quân. Ông ấy tỏ ra vô cùng tiếc nuối và quan tâm rất nhiều đến Quân, có thể ông cắn rứt với việc làm của mình trong quá khứ…
Một tuần sau, Quân ra viện. Mọi thứ đối với anh dường như quá mới mẻ. Anh phải tập làm quen với một người dì tên Ngân, một người em họ tên Mai, một người tên Mạnh Hạo Nhiên và một thằng bạn tên Trương Thiếu Hạo! Tuyệt nhiên, cái tên Trịnh Thiết Lâm không xuất hiện trong tâm trí Quân bây giờ… điều đó chắc khiến anh đỡ đau lòng hơn…
- anh ấy thật sự không nhớ chị Lâm sao? – Mai hỏi Trương Thiếu Hạo
- chưa đến lúc thôi! Hai đứa sao mà tách khỏi nhau được!
- lúc nào? – Mai ngơ ngẩn
- Sao anh biết?

Một tháng sau…
- con thật sự muốn đi sao? – ông Dương hỏi Lâm khi cô quyết định trở lại Anh học thiết kế thời trang
- vâng thưa ba? Tuy con không nhớ vì sao con quay trở về VN nhưng con vẫn muốn sang lại Anh học! đó là ước mơ của con!
- Được thôi! Nếu con muốn! – Ba lâm thở dài… “nếu không có thằng nhóc đó, con sống được không? Tuy bây giờ chưa nhớ ra nhưng một ngày nào đó nhớ ra, sẽ rất đau đấy.. con gái ạ!!!…” ông nghĩ thầm. Số phận hai đứa này là ở bên nhau, nhất định thế. Nếu chúng nhận ra nhau, nhất định ông sẽ đồng ý cho chúng lấy nhau và ông tin, dì của Quân cũng nghĩ như vậy….

Tại sân bay….
- Ba nhớ giữ gìn sức khỏe nha ba? Sang đến nơi con sẽ gọi điện!
- Uk! Con đi mạnh khỏe! ba sẽ nhớ con đó!
- Tôi đí nhá! Chị đi nhá Mai! – cô đưa tay vẫy vẫy Mai và Thiếu Hạo, đồng thời nháy mắt đe dọa hắn ta : “Anh mà bắt nạt Mai thì coi chừng tôi đấy!”
- Biết rồi! có đánh chết cái nết vẫn không chết! – Thiếu hạo nhăn nhó

Mai ghé sát bên tai hắn ta: “không chừa mà… “ làm hắn ta ngượng thối mặt…. Lâm chỉ biết đứng đó cười, bó tay với hai người này.
“chuyến bay khởi hành từ Việt Nam đi London Anh sắp cất cánh….” – tiếng cô tiếp viên vang lên đều đặn như thúc giục Lâm.
- Con đi nha ba!
Lâm quay đi. Rời xa nơi đây…
Đôi bàn chân đang bước đi, bỗng khựng lại, cô ngoái đầu về phía sau…. Có cái gì khiến cô còn nuối tiếc? Hay trái tim không cho cô rời khỏi đây vậy? Cô còn chờ điều gì mà chưa bước tiếp? Cô còn mong ngóng bóng hình ai giữa hàng nghìn con người xa lạ kia?
Tiếng cô tiếp viên lại vang lên: “còn năm phút….”
Cô quay lưng đi…
Máy bay đã cất cánh….
ở một nơi nào đó, trái tim Quân bỗng thấy hụt hẫng đến lạ! có cái gì trống trải, xa cách ùa về trong anh. Anh đưa tay lên ngực! Tim – nó vẫn ở đây mà… – cớ sao anh lại thấy nó như theo ai đó đi rất xa… Người đó! Liệu có phải người rất quan trọng đối với anh mà nhất thời anh chẳng thể nào nhớ ra…. Trời ạ! Anh ôm đầu… tại sao không nhớ gì vậy? Một chút kí ức thôi cũng không tài nào nhớ nổi….
Một tháng sau….
Mạnh Hạo Nhiên đến nhà tìm dì Ngân và Quân :
- Sao? Ông muốn cho Quân qua Mĩ ư? – dì Ngân không dấu nổi sự ngạc nhiên
- Phải! chi nhánh của T.O.P bên Mĩ không có ngừoi quản lí… Với lại, tôi không có con, tôi muốn thằng bé tập quản lí mọi việc. Sau này T.O.P cũng nhờ vào nó cả…
- Bác Nhiên! Cháu….
- Không sao đâu! Bác tin cháu sẽ làm được! Bác mắc nợ gia đình cháu.. giờ là lúc bác phải trả…
- Mắc nợ gì cơ? Cháu không hiểu?
- Sau này nhớ ra cháu sẽ rõ… hi vọng lúc ấy cháu tha thứ cho Bác…. ! Rồi! cháu chuẩn bị đi! Bác đã lo thủ tục xong xuôi rồi!

- What? Mày sắp đi Mĩ á? Có lầm không? – Trương Thiếu Hạo suýt phun nước vào mặt quân
- Có cần phải thế không? Không phải mày bị gay đấy chứ? – Quân bình thản. Có một điều kì lạ là cà Lâm và Quân đều không mất cái tính xỏ xiên vốn có của mình, nhất là đối với trương Thiếu Hạo ( tội nghiệp thằng bé!!!)
- Gay cái đầu mày? Qua đó làm chi vậy?
- Bác Nhiên kêu qua đó quản lí chi nhánh T.O.P….
- Rồi khi nào mày về?
- Chưa biết! 1 năm 2 năm… có thể ở bên đó luôn!
- Nhanh rồi về! tao… tao sẽ nhớ mày lắm đấy… ! – Trương Thiếu Hạo dịu giọng, trong cái dịu giọng đó có sự quan tâm đến chuyện tình cảm của Quân – thằng bạn đầu tiên mà hắn có – liệu Quân với Lâm – hai người hai nơi có thể gắn kết lại với nhau không?
- Ghê quá! Tao bảo mày có vấn đề mà! Tránh xa con Mai ra nghe chưa?
- Không thích đấy!
- Mà mày phải gọi là anh chứ! Mai là em tao mà…
- Anh á? Ngồi đó mà mơ với ước đi nhóc! Trương Thiếu Hạo mà lại gọi Âu Thành quân là anh sao? Never!
- Mày…

( Lại gây sự rồi!)
Chuyến bay của Quân cất cánh lúc 2 giờ chiều…. không có quá nhiều lưu luyến của anh nơi đây bởi anh chẳng còn nhớ gì nhiều… đơn giản là những người quan tâm anh trong thời gian vừa qua: Dì Ngân, Mai, trương Thiếu Hạo, bác Nhiên… chắc chắn anh sẽ rất nhớ họ….
- Vậy là thằng Quân cũng rời khỏi đây rồi! – ba Lâm thở dài…
- Vâng! Không biết thằng nhóc có thích nghi được không? – Dì Ngân cũng lo lắng nhìn theo chiếc máy bay vừa cất cánh
- Mọi chuyện sẽ tốt thôi! Nhưng hai đứa liệu có tìm được nhau không?
- Chỉ cần chúng yêu nhau thực sự! tôi tin! Cách trở đến mấy chúng cũng tìm được nhau! Đến lúc đó, tôi sẽ tán thành chuyện của chúng!
- Tôi cũng vậy… mọi ân oán nên được hóa giải

Thời gian, có thể khiến mọi thứ bị xóa nhòa…. Nhưng… tình yêu vẫn âm thầm tồn tại… dù hai con người … ở cách xa nhau 5580km! – một con số không nhỏ nhưng chẳng đáng là gì nếu trong tim họ có nhau!
Hai năm sau…
Lâm giờ đã trở thành một nhà thiết kế nổi tiếng. Những bản thiết kế của cô vang danh khắp các sàn catwalk ở Anh – một đất nước có chút gì cổ kính…. nhưng cô không thích thế! Cô thích một nơi năng động hơn, tươi mới hơn và cô đã chọn Mĩ…
- Ba ak? Con qua Mĩ rồi ba! – Lâm gọi điện thông báo cho ba cô khi vừa đặt chân xuống sân bay
- Sao? Qua mĩ rồi ư? Tại sao vậy? không phải con vẫn ở Anh sao?
- Con thích Mĩ hơn ba ak!
- Tùy con thôi! Nếu con thích!

Cúp máy, ông bất giác bật cười! con gái ông đã qua Mĩ – nơi đó có Quân. Và ông tin rằng, mọi chuyện sẽ trở nên tốt đẹp hơn!
Lâm đang phỏng vấn cho một công ty thời trang nổi tiếng. Cô muốn đường đường chính chính chứng tỏ năng lực của mình chứ không phải nhờ tiền và các mối quan hệ
(những lời nói bằng tiếng anh sẽ viết in hoa)
- LÍ DO CÔ XIN VÀO LÀM Ở CÔNG TY CHÚNG TÔI?
- TÔI MUỐN KHẲNG ĐỊNH MÌNH!
- GIA THẾ NHÀ CÔ KHÔNG TẦM THƯỜNG! VẬY TẠI SAO CÔ PHẢI LÀM NHƯ VẬY?
- THAY VÌ LÀ MỘT BÔNG HOA, TÔI MUỐN LÀM MỘT LOÀI CỎ DẠI! SẼ TỐT HƠN

Họ gật gù… có vẻ cô đã chừng minh được mình qua những câu trả lời quá sắc sảo!
-CHÚC MỪNG CÔ! HI VỌNG CHÚNG TA HỢP TÁC TỐT!
Cô đã được nhận vào M2B (viết tắt của Mê Big Bang… là lá la…)– một công ti thời trang đứng đầu thế giới, hội tụ các nhà thiết kế tài năng bậc nhất… chỉ có thể ở đây, cô mới thể chứng tỏ mình….
Cuộc sống dường như dễ chịu hơn với cô. Được làm việc hết mình…
Còn Quân!
Bây giờ anh đã là giám đốc của TOP chi nhánh Mĩ… một vị giám đốc trẻ tuổi chưa từng có trong lịch sử công ty. Nhưng anh cũng khiến cấp dưới kính nể vì cách làm việc quyết đoán, khả năng lãnh đạo và một trí tuệ hơn người…
- VIỆC XÂY DỰNG TRUNG TÂM MUA SẮM Ở LOS ANGELES THẾ NÀO RỒI TRỢ LÍ JONE?
- DIỄN RA THUẬN LỢI THƯA GIÁM ĐỐC!
- VẬY CÒN DOANH THU THÁNG NÀY, TRƯỞNG PHÒNG KINH DOANH!
- TĂNG 20% SO VỚI THÁNG TRƯỚC!
- RẤT TỐT!

Mọi việc diễn ra suôn sẻ, nhưng….
Điều đáng tiếc nhất là anh vẫn chưa lấy lại được trí nhớ. Có một khoảng trống hẫng hụt trong tim anh mà chẳng ai có thể lấp đầy. anh không biết đó là ai nhưng anh cứ có những ý nghĩ mơ hồ về người đó! Một người con gái? Chắc vậy! người anh yêu chăng? Có lẽ anh của ngày xưa đã yêu ai đó nhiều đến mức người đó – dẫu anh không còn nhớ mặt nhưng vẫn nhớ, vẫn nghĩ về người đó không nguôi! Một cô gái nhỏ nhắn, mái tóc quá lưng…. Thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của anh. Có điều, cô ấy luôn quay lưng về phía anh, anh có gọi bao nhiêu cũng chẳng quay lại….
- ANH TRÔNG RẤT TUYỆT NHƯNG SAO LẠI ĐỘC THÂN ĐẾN GIỜ!
- CHẮC CHƯA PHẢI LÀ LÚC NÀY!
- CÓ CẦN TÔI GIÚP?
- KHÔNG… KHÔNG CẦN ĐÂU!

Cuộc đối thoại của Quân và Jone, trợ lí thân cận của anh. Chính Jone cũng không hiểu vì sao một vị giám đốc đẹp trai, tài năng, giàu có như Quân lại chưa có bạn gái…
Bar Night:
- TẠI SAO LẠI ĐẾN ĐÂY? – Quân hỏi, anh khá ngạc nhiên khi Jone nằng nặc kéo anh đến đây
- TẠI SAO KHÔNG? BIẾT ĐÂU ANH CÓ THỂ QUEN MỘT VÀI CÔ GÁI XINH ĐẸP! – Jone vẫy tay, gọi ra 2 ly rượu đắt tiền

Quân thở dài…
Sức hút của Quân thật không nhỏ. Anh chỉ ngồi uống rượu thôi không nói lời nào mà khiến bao nhiêu cô gái để ý… Một cô gái- có vẻ đã có bạn trai- cứ liếc nhìn Quân suốt làm anh hơi khó chịu! người bạn trai của cô ta cũng khó chịu không kém. Tự trọng của một người đàn ông khiến anh ta bước về phía Quân:
- TÔI CÓ THỂ UỐNG VỚI ANH MỘT LI?
- …
- MỜI!
- ….
- THẰNG KIA! SAO MÀY KHONG NÓI GÌ?
- XIN LỖI! CHẮC ANH QUÁ SAY! TÔI KHÔNG MUỐN NÓI CHUYỆN VỚI NGƯỜI SAY..

Bar Night ầm ĩ lên ngay sau đó. Người đàn ông hùng hổ xông vào Quân như một con mãnh thú. Quân chỉ né chứ không đánh trả, anh không muốn làm bất cứ điều gì có hại cho công ty!
- ANH NÊN ĐI KHỎI ĐÂY!- Tiếng Jone gấp gáp vì phải năng người đàn ông đó lại!
- THÔI ĐƯỢC! CẬU CẨN THẬN! –Quân nói rồi đi! ở đây quá rắc rối

Nhưng hắn ta đâu chịu buông tha, đàn em của hắn ta dễ dàng tẩn cho Jone một trận rồi nhanh chóng đuỏi theo Quân…
- Chết tiệt! thật rắc rối! – Quân bực mình, nếu bây giờ anh không phải Giám đốc của T.O.P thì đã quay lại nện cho bọn người đó một trận cho chừa cái thói ỷ đông hiếp yếu rồi!
- NHANH LÊN! THẰNG ĐÓ KIA KÌA… – tiếng hắn ta theo ngay phía sau…
Quân chạy nhanh hơn, vòng qua mấy con đường, nhưng chưa cắt được đuôi bọn chúng… không được! cứ thế này không chết vì bị bọn chúng đánh anh cũng chết vì mệt mất… có cách nào hay hơn không?
Và mọi chuyện lại diễn ra, tựa hồ như một kịch bản được đóng lại mà diễn viên là những con người đó của 3 năm sau!
- Please help me! – Quân chạy lại phía một cô gái gần nhất, nép sát vào bức tường.
Cô gái đó ngạc nhiên đến mức khong nói được gì. Xung quanh chỉ nghe thấy tiếng thở dốc gấp gáp của Quân.
Có chút kí ức gì đó chạy xoẹt qua đầu cô gái!
“….
- “…..Làm ơn giúp tôi…
- Tại sao tôi phải giúp anh… ? – cô gái đó quắc mắt
Làm ơn.. chỉ một chút thôi mà…
…”

chuyện này… hình như cô đã thấy ở đâu dó hoặc chính cô đã gặp rồi! mọi chuyện quen lắm…! Cô gái lắc đầu, vội xua tan cái ý nghĩ vừa đến đó…
Tuy nhiên, cái tính đỏng đảnh tiểu thư lại trỗi dậy. Anh ta là ai mà dám ôm cô giữa đường phố?
- Á! – Quân réo lên, anh vừa bị cô gái đó dầm gót giày vào chân. Tiếng la của anh thu hút mọi ánh nhìn và tụi côn đồ lập tức đánh hơi được
- C Ô LÀM CÁI QUÁI GÌ VẬY? – Quân nhăn nhó
- AI CHO ANH ÔM TÔI?
- TÔI ĐÃ BẢO GIÚP TÔI MÀ!
- KHÔNG THÍCH

Giờ thì mọi chuyện hay rồi, bọn du côn đã thấy mặt anh và cười lớn lên hả dạ….
“ A…aa… Cái cô gái này…!”
Anh vội kéo tay cô ta chạy thục mạng. Nếu còn chần chừ thì khong những anh mà cô cũng chết luôn!
- XE CÔ ĐÂU?
- ĐẦU KIA! – Cô gái chỉ về phía một chiếc xe đỏ nổi bật

Chỉ khi yên vị trên chiếc xe và phóng ra xa chỗ đó, anh mới thở phào nhẹ nhõm và dừng xe lại
- Anh là người Việt Nam?
Quân ngạc nhiên khi cô gái đó cũng là người Việt.
- Phải!
- Tuy đồng hương nhưng anh đừng mong tôi giúp anh! Xuống xe đi! – cô gái ấy vẻ như tức giận!
- Thật là… chuyện lúc nãy… – Quân chợt nhớ ra – Za… sao cô lại đánh tôi!
- May là tôi chưa giết anh đó…! Dám động vào người tôi rồi khiến tôi phải chạy như ma đuổi…
- Cô…
- Cô cháu gì nữa! xuống xe đi!
- Xuống thì xuống! – Quân hùng hổ. Anh mới đặt chân xuống đất cô gái đó đã phóng xe đi khiến Quân ngẩn tò te, anh còn định cảm ơn co ta nữa!

Thò tay vào túi quần định lấy điện thoại… “Chết tiệt!” – Quân la lên, anh để quên điện thoại trên xe cô gái khó tính kia rồi… Báo hại anh phải quốc bộ một đoạn khá xa mới bắt được taxi..
Cô gái đó… một lần nữa… lại là Lâm!

Đại tiểu thư và chàng trai lưu manh - chap 34 (End)

Đại tiểu thư và chàng trai lưu manh - chap 33 Rating: 4.5 Diposkan Oleh: Unknown